[Truyện ngắn #89] MÙA ĐIÊN ĐÃ QUA

Sáng tác: Hằng Yên - Giọng đọc: Chương Dương - Những Ngón Tay Đan
Thiết kế: Anh Thư _ Hồng Nhật - Ảnh: Sưu tầm

📻 Truyện ngắn: MÙA ĐIÊN ĐÃ QUA (Phần 1)
🖊Sáng tác: Hằng Yên
🎙Giọng đọc: Chương Dương
🎼Âm nhạc: Vũ Đặng Quốc Việt - The Truth
📷Thiết kế hình ảnh: Hồng Nhật - Lê Anh Thư


Nhớ lại hồi ấy quanh nhà tôi thật lắm người rồ. Nếu là rồ theo kiểu ông nội tôi hay nói, hay chửi thì khéo cả làng rồ hết. Ông tôi nói bà tôi rồ khi bà lịch kịch đun nước gội đầu bồ kết, sả, chanh, vỏ bưởi… Mùa nào thức ấy, thứ nước gội đầu của bà lúc nào cũng thơm nồng nàn và quyến rũ. Nó trái ngược hẳn với mái tóc của bà, dài nhưng mỏng, cứng quèo, xơ xác. Bà bị hói chính giữa đỉnh đầu, thành ra mỗi lần gội đầu xong (mà bà gội rất lâu mớ tóc tí tẹo ấy) và chải tóc ở đầu hồi, phần hói tóc ấy lại lộ ra,trắng bệch, trông rất đáng sợ. Ông tôi nói mẹ tôi “rồ” khi hè đến, mẹ tôi đạp xe cọc cạch về quê thăm tôi, mặt nhăn nhó khổ sở, mồ hôi đầm đìa, thu thu giấu giấu xuống dưới bếp nấu cho tôi một bát mì tôm từ mấy miếng mì tôm “cởi truồng” đựng trong một cái túi bạt làm quà rồi nhìn tôi còm nhom, đen đúa xì xụp ăn,vừa nhìn tôi ăn vừa khóc. Ông tôi mắng tôi “rồ à” mỗi lần thấy tôi xin được những cuốn sách, báo cũ của nhà ông Phương về đọc. Ông Phương làm công nhân ở công ty bao bì. Mỗi lần nhận giấy vụn, ông đều tỉ mẩn tìm những cuốn sách, báo… trong mớ hỗn độn ấy mang về cho tôi.

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
   Thiết kế: AT_HN - 📸: Sưu tầm


Còn với tôi, cái thuở bé ấy, trong suy nghĩ chỉ tồn tại có ba người rồ ở làng tôi thôi: Lão Lí rồ, thằng Tuyên điên và mẹ Hoa mướp.


Lão Lí rồ lúc nào cũng mặc cái áo đỏ choét đã cóc cáy, cái quần hộp nhiều túi màu vàng không biết đã bao mùa sương gió. Đít quần lão dày cộp, cứng lại bởi bụi bẩn và bùn đất, tựa hồ nếu vỗ tay vào mông lão một cái, lũ bụi đất ấy sẽ rơi lả tả như khi người ta đập cây vào cái nia phơi sắn. Lúc nào lão cũng lè nhè vì say rượu. Trong cái bị của lão chưa khi nào vắng cái can màu vàng. Hễ nhà nào có rượu là lão đánh hơi đến. Nhà ông nội tôi có nghề nấu rượu, bởi thế mỗi lần thấy tiếng lão Lí rồ từ đằng xa là ông nội tôi lại sai tôi đóng cổng. Tôi vội vàng chạy ra, lệt xệt kéo cái cổng sắt han gỉ, khóa lại rồi đứng núp vào bờ rào, cẩn thận nhìn lão ngất ngưởng đến trước cổng, đờ đẫn một lúc, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi bỏ đi. Ấy thế mà có lần tôi chậm chân hoặc ông tôi không để ý, lão cũng chui tọt được vào sân nhà tôi. Sau đó, vừa hằn học vừa cười khanh khách, lão xin ông tôi ít rượu đổ vào can. Nếu không cho, lão sẽ cứ đứng ì ra đấy, hết hát lại chửi đến bằng được thì thôi. Tôi, những khi ấy, vừa len lén nhìn lão vừa sợ đến phát khiếp. Trước đây, lão cũng có vợ con. Nhà lão nằm phía đồi đối diện nhà tôi, chỉ cần đứng ở bậc cửa gỗ là nhìn được sang nhà lão. Lâu lắm, có buổi trưa, tôi đứng đó và thấy lão đang đánh vợ. Chị Tình, con gái lão, ngồi cạnh mẹ tu tu khóc. Lão cầm chai rượu chỉ trỏ vào hai mẹ con. Nồi cơm bị lão đá văng tung tóe trên nền cỏ xanh trước ngôi nhà xiêu vẹo, những hạt cơm trắng nhỏ bé như đang khóc.


Từ hôm ấy, tôi chẳng còn thấy mẹ con chị Tình nữa. Họ đã bỏ đi đâu đó, nghe bà tôi kể là rất xa. Xa cũng tốt, tôi nghĩ thầm, tốt hơn là ở cái làng này, còn phải sống chung với lão Lí rồ.

Thiết kế: AT_HN - Ảnh: Sưu tầm
   Thiết kế: AT_HN - 📸: Sưu tầm


Chiều tối, ông nội tôi khệ nệ bưng ra một giành sắn đã lột vỏ, bảo tôi ngồi ruôi. Công việc này đã quá quen thuộc với những đứa trẻ ở quê tôi, thậm chí tôi là đứa kém trong số những đứa trẻ khác. Ông tôi hay so sánh tôi với con Xạ đen. Nó bằng tuổi tôi nhưng việc gì cũng cũng biết, từ hái củi, chăn trâu, cắt cỏ, hái chè… Lúc nào gặp nó, tôi cũng thấy nó đang làm một việc gì đấy. Tôi lườm trộm ông tôi một cái, rồi lấy cái ruôi sắn, ruôi xoèn xoẹt. Nghe tiếng ruôi, thằng Tuyên vục dậy, ló đầu qua hàng rào vẫy tay với tôi. Cái mặt nó đen thui, nhem nhuốc, lại nhăn nhở cười. Nó vẫy tay làm cái xích ở tay kêu xủng xoẻng. Nếu là những đứa trẻ khác, gặp Tuyên điên chắc là chạy mất dép nhưng tôi thì không. Tôi đã quen với cái gương mặt đen đúa hay nhăn nhở cười ấy từ khi tôi phải về ở cùng ông bà nội. Gọi là “thằng” là gọi theo cách người làng tôi gọi chứ thật ra bình thường bà tôi bảo Tuyên điên phải bằng tuổi chú tôi, mà chú tôi thì mới lấy vợ và đã ra ở riêng rồi. Tuyên điên bị xích ở nhà cho khỏi đi lang thang. Đến bữa, ông Lượng, bố nó, mang cho nó cơm để trong một cái tô nhựa có chan nước canh và thức ăn thừa. Nó ăn bốc ăn nhúp, liếm láp hết sạch. Thi thoảng, đến ngày Tết nó mới được miếng thịt ngon ngon một tí. Ông Lượng coi nuôi Tuyên điên chẳng khác gì nuôi một con chó trong nhà. 


    HẾT PHẦN 1

Add new comment

Plain text

  • No HTML tags allowed.
  • Lines and paragraphs break automatically.
  • Web page addresses and email addresses turn into links automatically.
CAPTCHA
This question is for testing whether or not you are a human visitor and to prevent automated spam submissions.