BẾN BÌNH AN

Sáng tác: Nhất Hàm - Những Ngón Tay Đan
Thiết kế: Hồng Nhật - Ảnh: Sưu tầm

   *** 
- Có quyết định rồi. Tao, mày, với thằng Hiên bị bỏ rơi.

Hoàng vẻ mặt khôi hài pha lẫn chút cau có nói. Hiên vừa nghe đã vứt bộp cái tàn thuốc lá xuống sàn nhà rồi chửi đổng lên:

- Mẹ kiếp, mày là y sĩ, thằng Phong thì chả nói làm gì. Nhưng mà tao còn người yêu, còn gia đình, sự nghiệp. Mày nói tao về đó làm cái cóc khỉ gì?

- Thôi đi Hiên, về quê cũng không đến mức buồn tẻ như mày nghĩ. Từ từ rồi sẽ quen thôi

Phong trầm ngâm nãy giờ bây giờ mới lên tiếng. Đời hắn như cánh bèo trôi, không bến đỗ cũng chẳng có nhà. Với cha mẹ, phong đã như đồ bỏ từ lâu lắm. Hắn đã xiêu Nam bạt Bắc cả năm sáu năm trời, hắn bán đời mình cho sương ngàn và gió muối, cho những cuộc rượu suốt sáng thâu đêm. Số tiền gửi về nuôi hai đứa em cũng chẳng thương gì hắn xem như sự báo hiếu cuối cùng cho cha mẹ và sự ràng buộc cuối cùng với gia đình. Nhưng năm ngoái chúng đều tốt nghiệp đi làm. Thế là Phong thoát nợ, bố mẹ cũng chẳng liên lạc lần nào nữa. Từ dạo quyết gắn mình với đời nhạc sĩ là bố mẹ hắn đã muốn từ mặt hắn lâu rồi. Nhưng mà vì tiền bạc, vì hai đứa em phải nuôi nên vẫn chưa dứt hẳn. Nhưng mà đến độ này thì kết thúc thật rồi. Một cái kết không vui cũng chẳng buồn.

 Phong vừa nghĩ vừa phì phèo điếu thuốc. Cái giọng trầm trầm của hắn làm hai thằng bạn cũng lặng im. Mãi hồi lâu, hắn thấy đời mà im ru thì ngột quá nên lại nói tiếp:

- Thế bao giờ bọn mình đi. Có xuống phố hít thêm tí mùi bụi đường để khỏi quên không hai thằng bây.

- Thôi, mai đi nhưng đêm muộn rồi. Lạnh lắm. Nay mưa nữa.

Hoàng là người đầu tiên lắc đầu. Riêng Hiên thì hào hứng lắm:

- Đi chứ, nhậu cho say, quên hết sự đời.

- Đi mày. Mày kéo vĩ, tao đánh guitar. Ra đầu ngõ quán bà Năm. Thấy sao?

Phong trả lời. Hiên gật gật đầu:

- Đi.

Rồi gã với lấy cây đàn gác lên vai. Phong cũng không chậm hơn gã là mấy. Hai thằng khoác vai nhau đi ra ngoài phòng. Hai thằng vừa đi vừa lẩm nhẩm hát: “Trời còn rơi mưa mãi”.. Hoàng nhìn theo cái bóng lênh khênh vừa để lại của hai thằng bạn mà lắc đầu ngao ngán. Hắn luôn cho mình già đi, sầu muộn hơn so với tuổi đời. Hắn lẩm bẩm:

- Hai thằng khùng, mưa này đày thân làm gì không biết.

Ngoài đầu ngõ tiếp giáp với con đường tỉnh lộ rất lớn. Bà Năm chỉ bán hàng trên một chiếc xe nhỏ với vài cái ghế nhựa trên vỉa hè dưới gốc cây hoa sữa già. Phong và Hiên ngồi bên đường nhìn dòng xe qua lại. Ánh đèn thành phố tập nập không ngừng. Dòng xe cộ với ánh sáng nhiều màu đi qua. Phố về đêm không nghỉ nhưng xung quanh Phong và Hiên chỉ có cây đèn đường vàng vọt và hắt hiu. Phong ngồi gảy guitar còn Hiên du dương theo tiếng vĩ cầm.  Cả hai vẫn trầm mặc dưới trời mưa lất phất. Mãi đến trời về khuya, mãi đến khi xe cộ cũng thưa dần, mãi đến khi bà Năm lên tiếng, hai người mới chịu đứng dậy trả tiền cho bà dọn hàng. Nhưng mà cả hai nhìn vào con ngõ nhỏ nơi họ dần trở về. Con ngõ ngả nghiêng ngập đầy theo bóng tối lênh khênh. Bóng tối ở đây như u ẩn rình rập đầy bất trắc. Nó tạo thành một phông màn tương phản với đường lộ ồn ào và lung linh. Cả hai không muốn trở về. Họ còn phải hát, hát cùng mùi mưa mới, mùi bụi đường. Hát cho qua đêm nay:

- “Không còn ai đường về ôi quá dài những đêm xa người...”

Phong cất tiếng ngân ru và đượm buồn. Tiếng hát của một kẻ không nhà, một kẻ không có quê để về. Hắn như cánh bèo không chân nổi trôi và phiêu dạt. Hiên cũng cảm thán cái thê lương, màu thảm đạm trong sắc giọng của Phong. Hắn pha lẫn trong niềm cảm khái ấy là nỗi tiếc nuối của hắn với phố, với sự nghiệp và lợi danh. Hắn cũng hát:

- “Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em..”

Giọng hắn gắt và đục như uất nghẹn từ lâu. Ngày mai thôi, tất cả sẽ là quá khứ, là ảo vọng. Và đời hắn cùng hai thằng bạn như bị lưu đày đến một vùng trời xa xăm và lãng quên. Hai thằng cứ thế, chúng nó mua thêm hai chai rượu đế ở một tạp hoá nhỏ. Chúng hát đến say mèm cho đến khi Hoàng xách cổ chúng về như hai con gà mắc mưa. Rồi sáng hôm sau, Hoàng lại xách cổ hai thằng bạn còn đang ngái ngủ ném lên tàu sau khi hì hục khuân hết đống hành lý của cả ba thằng. Hắn vừa vác bạn vừa lẩm bẩm:

- Không biết tao nợ chúng mày cái gì nữa.

Thế là tàu cũng đi ngay sau tiếng càu nhàu của Hoàng. Nó nghiến mạnh vào đường ray, rít lên như khó ở, như đau đớn. Còn tàu khinh bỉ nhả lại cho phố thị một làn khói xanh rồi đi khuất vào những vùng đồi. Phong vào Hiên dùng giấc ngủ để bắt đầu cuộc “lưu đày” của bọn hắn.

A
📷: Sưu Tầm 

      *** 
 Khi hai con sâu rượu vừa tỉnh giấc để có thể tự khuân hành lý thì tàu đã tới nơi. Làng Mật là một ngôi làng nhỏ với những đồi núi thấp. Ngay trước cổng thôn là những cánh đồng hoa cải ươm vàng. Ông trưởng thôn già cùng mấy người dân đã đứng chỉnh tề đón những người mới tới. Phong bỗng thấy thân thuộc như về nhà. Quê hắn cũng trồng cải lấy dầu, cũng còn toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Mà hắn rưng rưng, hắn say đắm những sóng hoa vàng rì rào dưới nắng thu. Hắn mê mẩn cả hai cây thông cô độc giữa cánh đồng, nổi lên như một dấu hiệu của làng Mật khi nhìn từ xa. Bác trưởng thôn già lên tiếng:

- Thế nào, thành phố cử ai về làm nhân sự mới cho cái thôn này? Ba cậu giới thiệu tôi xem. Thôn không có khách sạn nên ở cài với nhà dân chúng tôi cho tình cảm. Có yêu cầu gì về chỗ ăn ở cứ nói cho tôi.

- Cháu là Hoàng, y sĩ. Còn thằng này là Phong, rất đa tài. Nó có bằng sư phạm Văn Khoa, bằng cử nhân Nhạc viện và là thi sĩ. Bác vứt nó vào chỗ nào có gái xinh, cảnh đẹp là nó không chạy đi đâu được. Còn thằng này là Hiên, Kỹ sư nông học. Nhà nó có tiền không chịu khổ được nên bác cho nó đầy đủ tiện nghi.

Hoàng nhanh nhảu giới thiệu. Phong cũng chen vào ngay: 

- Bác đừng nghe thằng mất dạy này đùa. Cháu thì cảnh đẹp có không gian sáng tác là được.

- Được rồi, vừa đúng lúc trong làng thiếu một thầy giáo. Tôi sẽ sắp xếp cho ba câu. Cậu Hoàng với câu Hiên ở nhà tôi vì gần trạm xá và cánh đồng. Cậu Phong thì ở gần trường. Vừa tiện cho cậu vừa đúng là nơi đẹp nhất trong thôn.

Bác trưởng thôn nói rồi dắt cả đám vào làng. Trong làng đường dốc quanh co. Cả khu trường và Trạm Xá đều ở cuối làng. Nơi này ở cuối chân đồi, ngay ven rừng, vừa có đồng lúa vừa có một dòng sông nhỏ. Phong được xếp vào một hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh trường. Ngôi nhà gỗ nhỏ cuối dốc có một tầng gác lửng có ban công hướng ra đồi. Lần đầu hắn bước vào đã khá bất ngờ. Chủ nhà là một cô gái trẻ, khá xinh. Thanh Hương rất thích trồng hoa, ca hát và đọc sách. Cô sống một mình không có cha mẹ. Hỏi ra mới biết, Hương chính là cháu gái ruột bác Trưởng thôn. Hương rất thân thiết với đám trẻ trong thôn. Ngôi nhà này chúng hay lui tới nhiều. Đứa nào cũng quen mặt Phong là thầy giáo mới. Hàng xóm ở đây rất hoà đồng, thường hay qua lại nhà nhau. Căn gác nhỏ chia làm hai phòng và Phong ở một trong số đó. Những đêm vắng, Phong ngồi trên ban công bên những chậu hoa mà đàn hát. 

 Chẳng biết từ bao giờ, Thanh Hương vẫn hay ngồi nghe hắn hát. Ngoài kia là rừng khuya, lá cây xào xạc theo những cơn gió mỏng. Hương thơm của thảo dã kết hợp với chậu hoa quỳnh Hương trồng rất nồng nàn. Trước nhà Hương có một cây hoa sữa ngay sát lề đường. Cây đã có từ lâu và tán rất cao xoà vào cái ban công nhỏ. Mấy đứa trẻ con quê vẫn vui đùa trong những quãng đường tối tăm. Thi thoảng, chúng hay mua của Hương ít đồ ăn vặt hay chai nước uống. Cũng có đứa ngồi nghe “thầy” Phong và chị Hương đàn hát, ra dáng thưởng thức nghệ thuật như một ông cụ non. Mà khi nghe hát, Phong thấy Hương đẹp một vẻ lạ lùng. Cô  trong sáng như một giọt nắng thủy tinh, vừa tinh nghịch vừa đài các pha lẫn chút hương thơm của đồi, của rừng và của cỏ. Hương cũng mến tiếng hát của hắn, cô say mê nghe nhưng mỗi lần bên nhau cô lại lặng yên và thoáng buồn. Phong nhìn cô nhiều lần định hỏi nhưng lại thôi. Hắn cũng không biết nói gì cho phải.

 Đêm nay đã là đầu tháng tám âm. Mảnh trăng non như lưỡi liềm treo chênh chếch trên đồi như bất cứ lúc nào cũng có thể xén đứt ngọn thông già cỗi. Phong vẫn ngồi đàn hát và Hương vẫn nghe. Nhưng lần này mắt cô ánh lên một tia can đảm khác thường.

- Anh Phong thấy quê Hương thế nào? Đẹp không?

- Ừm, rất đẹp. Sao Hương hỏi tôi vậy?

Phong bình tĩnh trả lời. Hương nói tiếp, giọng có hơi lạc lõng:

- Vậy còn Hương? Hương thế nào?

- Thì Hương là một trong những điều đẹp đẽ nhất ở nơi đây.

- Vậy sao? Thế nhưng miền quê này chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, bao nhiêu người đi có ai ở lại đâu. Cả anh nữa. Anh rồi cũng rời đi thôi. Em biết mà.

Hương nói đến đây thì mắt cô chợt đỏ hoe. Phong trầm ngâm suy nghĩ. Lâu rồi hắn đã trôi dạt quá nhiều nhưng chẳng nơi đâu hắn tìm được cảm giác gia đình cả. Nhưng chính nơi đây, những con đường tối, những người quê hồn hậu xa lạ này cho hắn một cảm giác về nhà. Ở đây có căn nhà gỗ nhỏ đầy hoa và hương rừng, có những đêm khúc khích tiếng trẻ thơ cười nói, có tiếng đàn, tiếng hát và... có Hương. Hay là ở lại cũng là một lựa chọn không tồi. Hoặc Phong có thể lần nữa dốc hết lòng ham sống. Dòng suy nghĩ chợt đứt vì Hương đã lên tiếng hối Phong:

- Trả lời đi chứ, trả lời em đi? Sao lại lặng im như vậy? Có thế nào em cũng chấp nhận được thôi mà.

Giọng Hương chợt pha một chút ý vị chua cay dù giấu rất khéo nhưng Phong vẫn nhận ra. Giờ phút này hắn thấy tim buốt nhói. Phong biết mình yêu Hương, hắn không thể nào sống thiếu cô trong bất cứ khoảnh khắc nào của đời mình nữa. Phong từ từ quay lại kéo Hương vào lòng. Hắn vùi đầu trong làn tóc thơm của cô, ôm chặt lấy cô như sợ cô là mộng ảo tan biến mất. Phong có thể nghe rõ từng tiếng tim đập, từng sự run rẩy của Hương nhưng cô không phản kháng. Hương như buông lỏng, chìm vào sự bình yên ngủ mê đi dẫu cô vẫn còn tỉnh thức trong đời. Phong khẽ nói với cô, giọng thủ thỉ trầm ấm:

- Đời anh là cánh chim phiêu bạt. Biết bao lần anh đi tìm bến đỗ cho mình. Nhưng miền quê này là nơi anh mong gắn bó. Anh yêu Hương, chỉ muốn ở cạnh Hương mãi thôi. Nếu em muốn giữ anh, anh sẽ ở lại.

Hương ngoái đầu nhìn Phong. Cô thấy rõ sự chân thành và những nỗi đâu phía sau vẻ ngoài tùy tiện ấy. Bên ngoài hoa sữa rơi đều lã chã như từng giọt mưa đi vào lòng hồ. Cô choàng tay ôm lấy Phong như đứa trẻ con thu được chiến lợi phẩm nào đó. Bất chợt Hương mạnh bạo hôn lên môi Phong. Cả hai cứ thế trao cho nhau nụ hôn đầu cũng như tình yêu thuần khiết. Hương cười khúc khích mặc nước mắt vẫn tèm lem trên má. Cô gái trang đài giờ phút này trong sáng như trẻ thơ. Mắt cô tràn đầy một vẻ đẹp của thương, của hi sinh và hạnh phúc. Cô lên tiếng, giọng cao hơn vì vui sướng:

- Giữ chứ, giữ anh ở lại với Thanh Hương, giữ tiếng đàn của anh trong căn nhà gỗ nhỏ. Em muốn rừng khuya mãi vang tiếng hát của chúng ta, muốn sau này trong tiếng cười của đám trẻ kia có con cháu chúng ta nữa.

Hương vẫn cười, nụ cười lấp lánh hơn cả bầu trời sao hay mảnh trăng non kia. Phong chỉ thấy thân thiết và bình yên nhưng một cơn mưa cho tâm hồn hắn bao năm cằn cỗi.

- Vừa khóc vừa cười là xấu lắm biết không?

Phong nói, giọng chan chứa yêu thương pha lẫn trêu đùa. Hương ngoan ngoãn gật đầu như một đứa bé.

- E hèm, xem ra bác sang không đúng lúc rồi.

Vừa lúc này, tiếng ho và giọng trêu đùa của bác trưởng thôn vang lên. Bác ta vui lắm vì kế hoạch ba phần đã được hai. Bác muốn giữ ba chàng trai đa tài này lại cho cái làng nhỏ bé của bác. Mà nghĩ mãi bác cũng chẳng thấy cách nào giữ được bọn trẻ dễ hơn là tạo điều kiện cho chúng yêu nhau. Thì y sĩ Hoàng và Lan, con gái bác, đã xin bác chọn ngày cho sang Giêng. Mấy hôm nữa Hoàng đã về nhà mời mẹ đến nói chuyện. Bác ta thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì giữ được người nhưng mà tự dưng “mất” đứa con và cô cháu gái nổi tiếng đẹp nhất làng. Hồi lâu bác mới lên tiếng:

- Bác sang đây bàn chuyện Trung Thu cho lũ trẻ. Mà thằng Phong cũng như người làng rồi còn gì. Tham gia chứ cháu.

- Vâng, bác cứ lên kế hoạch còn cụ thể để cháu với hai thằng quỷ kia lo.

Phong nhanh nhảu đáp còn bác trưởng thôn lẩm bẩm cười:

- Có đàn ông đúng là tốt thật.

D
📷: Sưu Tầm 

      ***  
 Chẳng mấy chốc đã đến ngày Trung Thu. Mấy hôm nay, ba người Phong, Hoàng và Hiên bận tối tăm mắt mũi. Hai bóng hồng bên cạnh là Hương và Lan cũng tíu tít sắm sửa. Giữa con đường dốc tối có một khoảng sáng lung linh. Trước cửa quán tạp hóa nhà Hương đầy những đèn lồng, đèn kéo quân, mâm ngũ quả, tiến sĩ giấy. Đám trẻ con được phát mỗi đứa một cái đèn trên tay với đủ màu sắc, hình thù: cá chép, trăng, sao, thuyền buồm,... Đặc biệt là ba con lân đang xếp hàng ngay ngắn. Đó là sản phẩm mấy tuần nay của năm người bọn Phong. Ai cũng mệt nhưng vui. Cả đám như trở lại tuổi thơ đơn thuần và mơ mộng. 

- Ba thằng cược xem đội lân của ai sẽ múa đẹp nhất nhá.

Hoàng vẫn hay cá cược lên tiếng. 

- Mày nghĩ ai thân với bọn trẻ hơn tao và Hương hả Hoàng?

Phong trả lời ngay. Hiên lắc đầu cười vui sướng bảo:

- Tao gửi đơn trên thành phố xem xét rồi. Có thể cho anh em mình về thành phố nếu có nguyện vọng. Chúng mày đi không?

- Đi cái cóc khô. Tao ở lại đây rồi, chúng mày đi thôi. Giờ nơi đây là nhà tao.

Phong phản đối ngay. Hoàng bông đùa chen vào:

- Phong nó bị con Hương hớp hồn rồi chứ tao đi ngay.

- Ừ, mày đi đón mẹ mày về thưa chuyện mày với con Lan. Bố vợ tương lai của mày nói với tao suốt Hoàng ạ

Phong cũng phản bác ngay. Hiên nhăn mặt nhìn hai thằng bạn nói:

- Chúng mày không có nghĩa khí. Thế còn chuyện của tao với Phương?

- Mặc xác mày, tự lo

Cả Phong và Hoàng đồng thanh rồi cười ầm lên mặc tiếng chửi bới của Hiên. Đám rước đèn và ba con kì lân cứ đi quanh làng rồi gõ cửa từng nhà như một con rồng lửa. Phong và Hương khoác tay nhau. Cả hai thấy quê hương này đẹp quá. Từng nếp nhà cũ hiện lên một vẻ yên bình. Hương thơm của đồng lúa, của đồi, của cây cỏ dịu dàng khiến người ta hiền hậu và thoải mái. Ánh trăng lấp lánh trên con đường quanh co.

D
📷: Sưu Tầm 

      *** 
 Hôm nay đã là ba mươi Tết. Hiên mới dựng xong nếp nhà từ ngày hôm qua bên cạnh căn nhà gỗ của Phong và Hương. Còn nhớ dạo tháng mười, khi cả ba người bọn Phong đang giúp bà con gặt lúa vào một ngày chủ nhật thì chợt có tin làng có thêm một cô kĩ sư nông học mới về. Thế là Phương cũng bỏ phố về làng. Cô biết Hiên dần dần đã mê đắm vùng quê này mà hắn cũng không nỡ bỏ hai thằng bạn chí cốt mà đi. Mà trách gì Hiên, chính cô cũng mê mẩn cái làng Mật này ngay từ lần đầu chạm mắt. Vừa hay cả cô và Hiên nhà đều đông anh em nên bố mẹ chỉ giục cưới chứ không bắt ở gần. Hiên và Phương yêu nhau năm năm cũng mới cưới gần đây, sau Phong và Hương một dạo. Phương cũng rất nhanh chóng thân thiết với hai chị em Hương và Lan. Bác trưởng thôn tạo điều kiện hết mức cho Hiên ở gần nhà bác ta và gần nhà Phong. Bây giờ cuối con dốc này nhà bác ta ở bên kia đường, phía còn lại thì Phong và Hiên lại làm hàng xóm.

 Phong hôm nay đã dựng một cây nêu cao thật cao với những chiếc chuông gió đinh đang buộc trên đầu. Hôm nay trời trở gió bấc nên càng lạnh. Hương mặc chiếc áo bông từ phía nhà đi ra. Cô lên tiếng:

- Em giúp được gì anh không?

- Em đang bầu bí, vào nhà bày hộ anh mâm ngũ quả với cắm lọ hoa tươi thôi. Ra làm gì cho gió.

Phong trả lời. Rồi hắn lại cao giọng gọi to:

Hai thằng quỷ không biết gói bánh chưng mà không đắp lò là tao cho nghỉ hốc hết đấy. 

- Sang ngay, sang ngay đây. 

Hoàng và Hiên ứng tiếng trả lời. Hoa trong vườn Phong mới trồng đã nở đầy rực rỡ. Cái lò được đắp ngay giữa sân. Phong ngồi trên chõng gói từng đùm bánh xanh vuông vức. Lên lửa được thì đã quá trưa. Bác trưởng thôn cũng đi ra đi vào ngắm đám thanh niên đang chuẩn bị ăn Tết trong tà áo lương bằng lụa. 

- Chúng mày có thấy thiếu thiếu cái gì không?

Bác ta hỏi giọng hồ hởi. Phong trả lời ngay:

- Đèn, rượu  với pháo chứ gì nữa bác. Cái này bác yên tâm. Hôm qua cháu đi chợ huyện sắm đủ hết. Có điều tiếp tục phải mượn con rể bác lúc nữa

- Không sao, chúng mày cứ chuẩn bị ngoài đường. Nhà bác có mẹ con cái Lan rồi. 

Phong không trả lời mà lấy từ trong hàng ra mấy bánh pháo đủ màu. Hắn đưa cho Hoàng và Hiên dặn treo khắp ngõ. Cuối cùng, mỗi nhà giữ lại một bánh to. Phong cũng làm đèn lồng treo dọc đường cho sáng. Tay hắn thoăn thoắt chẳng mấy chốc mà xong mấy chục cái đèn. 

- Này, chắc anh quên đấy,  nhưng mà Tết nhất không thiếu món này được đâu.

Hương ngoái đầu nhìn Phong bảo rồi đem bát dưa hành đặt lên hoàn tất mâm cơm chiều tất niên. Phong vỗ đầu đánh chát nói:

- Chết, anh sơ ý quá. Thôi để anh cúng gia tiên đã. 

Rồi Phong đứng trước ban thờ lầm rầm khấn vái. Hương trầm thơm, khói bay nghi ngút làm không gian mờ ảo và thiêng liêng. Gió bấc vẫn thổi nhưng nơi này như trở nên ấm áp. Ngoài đường, bọn trẻ con vẫn rộn rã nô đùa. Đứa nào cũng có  những chiếc áo mới may rồi vây quanh xem những chiếc đèn lồng mà Phong treo ngoài đầu ngõ. Tết với chúng mang theo một nỗi thinh thích vừa quen thuộc vừa lạ lùng. Hương dựa đầu vào vai Phong nhìn đám trẻ đầy trìu mến. Mấy tháng nữa thôi, cô cũng được bế trên tay một hài nhi.

- Anh nói xem, anh thích con trai hay con gái?

Hương nói. Phong trả lời ngay:

- Anh thích con gái. Giống em xinh đẹp nhất làng.

- Anh lại đùa em rồi

Hương e thẹn trả lời. Dù đã quen hơi nhau lâu lắm nhưng đôi má cô lúc nào cũng ửng hồng như lúc mới yêu.

 Đêm cứ thế đến với hương hoa và ánh đèn rực rỡ. Đám trẻ trong làng cứ vô tư nô giỡn làm náo động một góc trời. Hiên lại kéo vĩ cầm và Phong vẫn đàn hát guitar nhưng khúc nhạc tươi vui đã hiện hữu trên khuông nhạc của họ. Đêm về khuya, Phong thay bộ đồ tây trang trọng và đốt băng pháo trong nhà. Cúng giao thừa xong, hắn dắt tay Hương và rủ hai thằng bạn cùng đi dạo. Lẽ đương nhiên là Phương và Lan cũng theo cùng. Làng Mật hôm nay cũng nhiều đèn. Nhưng mà ánh đèn cầy, đèn dầu, đèn măng xông ở đây ấm áp chứ không lạnh lẽo như đèn Neon trên thành phố. Những góc quê hương như cho những người từng phiêu dạt được trở về với yên bình của ấu thơ. Những người dân thôn quê thấy họ đi dạo ai cũng trò chuyện, hỏi han. Người ta biết họ là những công dân mới, năm đầu tiên đón Tết ở nơi đây. Phong thấy lòng bình yên. Hắn thật may mắn vì sau những khổ đau lại có Hương xoa dịu và bù đắp. Hắn thấy những người quê ở đây chẳng bàn tán hay tính toan gì. Bây giờ, ở đây hắn có gia đình, bạn bè, có tất cả dẫu chẳng xa hoa phù phiếm. Phong dạo gần đây viết thơ và nhạc rất nhiều. Cuối cùng, hắn đã tìm thấy được bến đỗ của đời mình.
            T.D🌿
👉Link bài viết trên Group Tay Đan: BẾN BÌNH AN

Add new comment

Plain text

  • No HTML tags allowed.
  • Lines and paragraphs break automatically.
  • Web page addresses and email addresses turn into links automatically.
CAPTCHA
This question is for testing whether or not you are a human visitor and to prevent automated spam submissions.