HÔM NAY, MỘT LẦN NỮA
#Tay_Đan_Mùa_Về
Chủ đề: Tiếng thời gian, Nắng ở đâu
—--
Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu vào vào lúc 7 giờ 3 phút sáng, ngày 30 tháng 5 năm 2024. Lâm bừng tỉnh dậy, vội vàng cầm điện thoại. Cậu cứ nhìn vào màn hình không rời mắt, lẩm nhẩm đếm trong miệng.
Một, hai,... mười, mười một,... mười bảy. Màn hình báo có một tin nhắn thoại. Lâm không chần chừ, liền mở ra nghe.
“Nếu hôm nay trời nắng, bọn mình có thể gặp nhau chứ?”
Hôm nay tất nhiên trời sẽ nắng, đài dự báo thời tiết như thế.
Lâm nhìn ra cửa sổ, một mảng trời trong xanh và vạt nắng vàng tràn qua cửa sổ. Ngoài ban công, con búp bê vải ngỏng đầu lên cao, khuôn mặt đang cười.
Cậu bung chăn, bước xuống giường, ra ngoài ban công điều chỉnh lại con búp bê. Gió khe khẽ thổi, búp bê chúc đầu xuống, lộ ra nét cười buồn. Mặt cậu cũng buồn theo.
Lâm trả lời tin nhắn của Quyên bằng một cuộc gọi trực tiếp.
“Ừ, nếu trời có mưa thì tớ cũng sẽ đến gặp cậu.”
Phía bên kia điện thoại, cậu nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.
Và trời mưa thật, con búp bê cầu nắng lắc lư trong gió, một nửa vạt áo của nó ướt đầm.
*
“Con đi đâu thế?” Tiếng mẹ hỏi khi Lâm lấy chiếc áo mưa và chuẩn bị dắt xe ra ngoài. “Ngoài trời sắp mưa, đám mây đen to lắm.”
“Vâng con biết rồi, nhưng con có việc quan trọng phải đi ạ.”
Lâm đi một đoạn thì mưa bắt đầu nặng hạt, tiếng rào rào ập xuống, người đi đường tấp vội lên lề để mặc áo mưa. Cậu còn nghe thấy âm thanh xì xầm khó chịu, ai đó than rằng rõ ràng đài dự báo trời nắng kia mà.
Mưa to, kèm theo cả sấm chớp. Một tia sách rạch ngang trời, mang theo cả tiếng nổ đùng. Phía trước nhốn nháo, một gốc cây đổ chắn ngang đường, hình như có ai đó gặp nạn.
Nếu là trời nắng, gốc cây ấy vẫn đổ, vì phần rễ nông không bám trụ nổi mặt đất. Và người xấu số nằm dưới đó là Quyên. Lâm rùng mình, thầm xin lỗi người lạ mặt đã thay thế cô ấy. Nhưng cậu biết, người đó được cứu sống. Chỉ có Quyên, vì mang trong mình bệnh tim bẩm sinh là không qua khỏi.
Gốc cây khiến giao thông bị ứ lại, phải một lúc lâu Lâm mới có thể vượt qua. Cậu đã từng thử đi đường vòng trong nhiều ngày khác nhau, nhưng lần nào cũng gặp một khúc cây đổ. Có những thứ không thay đổi được, và cậu rất sợ đối mặt với cái kết.
Lâm đã sống trong ngày hôm nay tám mươi sáu lần.
Ngày đầu tiên, trời nắng đẹp. Cậu ngủ nướng xả hơi sau một kỳ thi dài dốc sức học. Lúc thức dậy đã là 9 rưỡi sáng, và điện thoại hiển thị tin nhắn thoại từ hơn 2 giờ trước. Đó là cuộc hẹn từ Quyên, cô bạn cùng lớp mình thầm thích nhưng chưa dám ngỏ lời. Tim cậu đập nhanh và má nóng bừng. Cậu vội vã phi xe tới chỗ hẹn, sợ cô ấy chờ lâu lại bỏ về mất.
Đi ngang qua đoạn đường quen thuộc, Lâm thấy một gốc cây đổ. Có vết tích của tai nạn, nhưng người đã được đưa đi. Cậu chỉ nhìn thoáng qua, lòng còn đang suy tưởng về cuộc hẹn.
Quyên không tới, hoặc đã chờ lâu nên bỏ về. Lâm trách mình ngủ dậy quá trễ, nếu không thì hôm nay sẽ trở thành một buổi hẹn hò đáng nhớ. Cậu rời chỗ hẹn, đi đến nhà Quyên, nhưng cứ lấp ló ngoài cổng, không dám vào mà chỉ nhắn tin. Không có lời đáp. Cậu chờ thật lâu cho đến khi nghe được tin Quyên đã ra đi ở bệnh viện.
Lâm vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó, cả thế giới của mình như sụp đổ. Cậu đã có thể gặp mặt cô ấy lần cuối, nhưng lại bỏ lỡ. Những tâm tình giấu kín, cuối cùng chẳng thể nói ra. Và cô gái có nụ cười tỏa nắng ấy đã không thể viết tiếp những trang giấy tương lai như mong ước.
Các bạn cùng lớp đến dự đám tang của Quyên, Lâm đứng lặng thinh một góc, không cất nổi một lời. Sau hôm đó, cậu ốm một trận rất nặng. Lúc tỉnh dậy, cậu thấy mình quay trở về 23 giờ khuya ngày 29 tháng 5 năm 2024.
Cậu nhớ rất rõ, đó là ngày thi môn cuối cùng, và đám con trai trong lớp rủ nhau đi ra quán net chơi game tới tận khuya. Và dẫn tới lý do vì sao sáng hôm sau cậu dậy trễ. Trên đường về, Lâm gặp một người đàn ông nhỏ thó với bộ trang phục kỳ lạ. Hắn tự nhận là một người bán hàng, và chìa ra vài món đồ cậu chưa từng thấy bao giờ, trong đó có một chiếc đồng hồ có khả năng quay lại một ngày trong quá khứ bất cứ lúc nào. Cậu không tin gã, và cậu cũng chẳng dư tiền để mua mấy thứ vớ vẩn. Thế là cậu bỏ mặc hắn ở sau lưng, coi như một chuyện tầm phào.
Khi quay trở lại đêm hôm đó, cậu lại gặp gã với dáng vẻ và trang phục y như cũ. Gã chạy về phía cậu, cất nụ cười như bộ thân quen.
“Chàng trai trẻ, cậu đã tin chưa. Tôi đã nói chiếc đồng hồ này rất hợp với cậu. Như thể nó sinh ra để dành cho cậu.”
Gã nói chính gã đã đưa cậu về ngày hôm nay, để cậu có cơ hội thực hiện điều mà mình hối tiếc. Lúc này, cậu thực sự cần, nên đã dốc hết số tiền trong túi đưa gã. Cậu chỉ có nhiêu đó thôi, gã chặc lưỡi vì cần nhiều hơn để trả phí thuê trọ, nhưng cuối cùng gã vẫn gật đầu.
Gã hướng dẫn Lâm cách sử dụng, chỉ cần trước 0 giờ mỗi ngày, cậu thay đổi ngày tháng mong muốn, thì mai thức dậy sẽ là thời điểm cậu mong chờ. Tim Lâm đập thình thịch, vậy là ngày mai cậu không sợ lỡ hẹn rồi.
Ngày hôm nay, lần thứ hai, vẫn là một ngày nắng. Cậu dậy sớm và đến chỗ hẹn như đã hứa, nhưng hóa ra vụ tai nạn vẫn xảy ra trước khi họ có thể gặp nhau.
Chỉ cần Quyên chẳng bước ra khỏi nhà là được phải không? Cậu sẽ không cần một ngày nắng nữa. Cứ thế triền miên là những ngày mưa, không cần cô ấy tới, chỉ cần Lâm chủ động là được.
Lâm sẽ đi ngang qua con đường quen thuộc, nhìn thân cây đổ vô số lần. Rồi cậu sẽ tới thẳng nhà Quyên, chờ cô ấy ngạc nhiên khi cậu xuất hiện ướt như chuột lột. Quyên sẽ vội vàng mở cửa cho cậu, đưa một chiếc khăn bông khô màu hồng có mùi hương nước xả vải thoang thoảng, còn pha một cốc trà gừng nóng và hỏi cậu có lạnh không.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Quyền đứng trước mình bằng xương bằng thịt, Lâm lại thấy lòng mình ấm áp. Cậu không sợ lạnh, không sợ ướt, chỉ cần nhìn thấy cô ấy thôi. Cậu sẽ có một ngày dài được nhìn cô ấy cười mà không cần nói thêm lời nào dư thừa cả. Nhưng cuối ngày, cậu vẫn phải đối mặt với tin cô ấy bị bất ngờ suy tim. Không cần một gốc cây đổ nào cả, vẫn có thể biến hôm nay thành ngày cuối cùng của cô ấy. Cho nên cứ mỗi lần lặp lại con số trên đồng hồ, cậu lại nấn ná ở nhà Quyên lâu hơn để nhìn cô ấy thêm chút nữa.
Ngày hôm nay, lần thứ tám mươi bảy.
Khi Lâm lại dắt xe chuẩn bị ra ngoài, mẹ kéo tay cậu lại.
“Lâm ơi, hay con đừng đi nữa được không. Ngoài trời sắp mưa to đấy.”
“Nhưng con có việc quan trọng phải đi ạ.”
Bàn tay mẹ bám vào tay Lâm rất chặt, cứ nấn ná không buông. Mắt mẹ trầm buồn, rồi thở dài.
“Ừ, con đi đi. Đi mau rồi về nhà nhé.”
Hình như hôm nay mẹ hơi khác lạ, nhưng Lâm vội đi nên không nhận ra điều đó. Vì biết rằng hôm nay là ngày cuối, cậu lại sợ mất Quyên nên cứ muốn sống mãi trong ký ức lặp lại này.
Quyên đứng chờ ở cửa. Những giọt nước trên mái hiên rơi xuống như một chiếc rèm phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Khi Lâm xuất hiện, đôi mắt cô ấy hơi mở to, rồi nhanh chóng cầm ô bước ra ngoài.
Vẫn như mọi khi, Quyên lấy khăn bông cho Lâm lau khô tóc. Cậu hít hà thật lâu mùi hương này, thấy thật quen thuộc. Quyên mang ra một cốc trà gừng, hôm nay ngọt hơn một chút vị của cam thảo và rễ tranh. Hai người vừa uống trà vừa nhìn ra cửa sổ, ngắm màn mưa. Quyên khẽ nói.
“Lạ ghê, nắng ở đâu mà trời cứ mưa mãi được nhỉ.”
Lâm không nói rằng mình có một con búp bê cầu nắng, nhưng cậu dùng để cầu mưa, và cũng được mua từ người đàn ông nhỏ thó đó. Gã luôn đoán ra được cậu cần cái gì, và chắc chắn sẽ mua thứ gì. Lâm không quan tâm gã là ai, vì cậu chẳng bao giờ thoát được khỏi hôm nay để tìm đến gã. Lâm cũng không muốn hôm nay kết thúc, vì vậy cứ vào lúc 23 giờ tối, cậu lại chỉnh đồng hồ.
“Tớ rất muốn ngày cuối cùng là một ngày nắng, để có thể đi chơi thỏa thích.”
Lâm giật mình khi nghe Quyên nói, tại sao cô lại lại nhắc hai chữ “cuối cùng”?
Quyên quay lại nhìn Lâm, khẽ cười.
“Cậu định tỏ tình với tớ đúng không?”
Lâm tròn mắt ngạc nhiên.
“Vì sao cậu biết?”
“Tớ luôn có cảm giác dạo gần đây thời gian có điều gì kỳ lạ. Cứ như một giấc mơ được tua đi tua lại, vừa chân thật vừa xa vời.”
Lâm muốn phủ nhận, luôn miệng khẳng định rằng mình thấy bình thường. Chắc Quyên hơi mệt nên cảm thấy thế thôi. Cô ấy nhìn Lâm, ngập ngừng nói:
“Sáng nay mẹ cậu gọi điện cho tớ.”
“Mẹ tớ ư? Sao lại gọi điện cho cậu?”
“Mẹ cậu sợ cậu không thoát ra được…”
Lời của Quyên bỏ ngỏ, nhưng khiến Lâm tái mặt. Không thể nào, đáng lẽ chỉ có mình cậu biết về vòng lặp thời gian này thôi chứ? Sao người khác có thể cảm nhận được. Nhưng lời của Quyên như minh chứng rằng cô ấy biết tất cả.
“Lâm à, thực ra tớ cũng thích cậu. Cảm ơn cậu đã chăm sóc và bảo về một đứa con gái yếu ớt bệnh tật như tớ. Tớ vốn định không nói ra, vì không muốn làm gánh nặng cho cậu. Tớ không có tương lai.”
“Cậu chắc chắn có tương lai.” Lâm khẳng định. Mỗi ngày lặp lại chính là tương lai của cậu và Quyên. Tương lai luôn đến, chỉ cần cậu giữ được nó.
“Không, tớ chỉ có mỗi ngày hôm nay thôi. Tớ biết điều đó. Cho dù cậu có lặp lại bao nhiêu lần.” Nước mắt Quyên bắt đầu rơi trên khóe mi, rồi lăn xuống gò má gầy. Lâm không khỏi đau lòng.
“Thực ra tớ còn sợ lặp lại cái khoảnh khắc mà mình từ dã cõi đời này nữa. Vì tớ sợ người thân của mình sẽ khóc. Và cả cậu.”
Niềm vui lặp lại, nỗi đau cũng lặp lại. Lâm nhận ra mình đã tàn nhẫn với Quyên như thế nào. Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy như thế nữa, hãy để cô ấy thanh thản ra đi.
Lâm nhìn thẳng vào mắt Quyên, cũng bắt đầu rơi lệ.
“Đừng khóc, cậu là con trai mà. Hãy sống thay phần của tớ nữa nhé.”
Hai người ôm nhau thật lâu. Cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, nắng đã trở về. Đây mới thực sự là chia ly, vì sau hôm nay cậu không còn được gặp lại cô ấy nữa.
Lâm trở về nhà. Mẹ cậu vẫn đang chờ, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ. Lâm đón nó từ tay mẹ, tự mình phá hủy nó. Từ nay chiếc đồng hồ ấy không còn kêu nữa, và mẹ cũng không phải khóc vì cậu cứ mãi sống trong một ngày.
—--
Hạ Dương
👉Link bài viết trên Group Tay Đan: HÔM NAY, MỘT LẦN NỮA
Add new comment