[RADIO TRUYỆN NGẮN #92] NẤM MỒ CỦA EM (Phần 2)

Sáng tác: Hua Jasmine - Giọng Đọc: Thu Thảo - Những Ngón Tay Đan
Thiết kế: Anh Thư_,Hồng Nhật - 📸: Sưu tầm

📻 Truyện ngắn: NẤM MỒ CỦA EM (Phần 2 - Kết)
🖊Sáng tác: Hua Jasmine 
🎙Giọng đọc: Thu Thảo
🎼Âm nhạc: Sưu Tầm 
📷Thiết kế hình ảnh: Hồng Nhật - Lê Anh Thư

Tối đó, Ngà âm thầm rời Hội An, bắt chuyến bay về lại thành phố của cô, rồi đi taxi thêm gần trăm cây số để đến chỗ mẹ chồng cũ sống.

 

Cô bước vào ngôi vườn xanh mướt, chào người đàn bà đã từng quen thuộc, rồi khẩn khoản.

 

“Con gặp anh Lân và Hà ở Hội An. Hà kể mẹ từng bảo cô ấy nhìn hình con suốt, để làm gì ạ?”

 

“Để đứa trẻ có nét giống con. Mà giờ cũng có nét thật, chẳng phải Mini cười rất giống sao?”

 

Mini là tên đứa bé gái.

 

“Mẹ, sao phải làm vậy?”

 

“Là mẹ chỉ muốn Hà là đứa đẻ thuê thôi. Nó đẻ con nhận tiền, nhưng thằng Lân không chịu.”

 

“Anh ấy yêu Hà ư?”

 

“Không. Nó bảo không thể bỏ tiền để mua con. Con cái phải do yêu mới có.”

 

“Vậy lúc anh Lân theo mẹ đến với Hà để kiếm đứa con, anh ấy đã không còn yêu con nữa?”

 

“Không đâu, nhưng thôi đừng đào xới quá khứ làm gì. Con đang sống hạnh phúc đúng không?”

 

“Dạ đúng. Hoàn toàn tự do, và hài lòng.”

 

“Tốt. Phụ nữ nào cũng chỉ cần vậy thôi.”

 

Thế rồi Hà ở lại nhà mẹ chồng cũ một hôm, ăn với bà một bữa thịnh soạn, và nấu đãi bà món mắm chưng thanh đạm mà bà thích. Cô về khi gia đình Lân bước vào nhà.

 

“Chị ở đây ư?”

 

“Ừ. Mọi chuyện sáng tỏ cả rồi. Hạnh phúc nhé!”

 

Lân ngây người nhìn Ngà. Khi cô ra tới đường nhựa trước nhà, anh mới vội vàng chạy theo.

 

“Ngà, lên xe anh đưa em về. Mình còn một chút chuyện cần làm cho rõ.”

 

Ngà leo lên xe, cài xong seat belt thì chậm rãi nói:

 

“Anh nói đi. Em nghe.”

 

“Bọn anh đang tập yêu nhau. Đến giờ, em vẫn ám bọn anh nhiều quá!”

 

“Em không hiểu. Nói rõ hơn đi.”

 

“Anh hôn Hà, nghĩ là đang hôn em. Anh chạm vào cô ấy, nghĩ là đang chạm vào em. Anh yêu Mini hơn Pin vì con bé giống em. Nhưng anh vẫn ở chung phòng với Hà, gọi cô ấy là vợ.”

Thiết kế: Hồng Nhật - Anh Thư

“Đó là lựa chọn của anh.”

 

“Phải. Và giờ anh phải tập yêu Hà để không phản bội lựa chọn của bản thân.”

 

Lòng Ngà mưa gió. Không bao giờ Ngà nghĩ được đến những loại cảm xúc này, nó quá phức tạp với cô.

 

“Vậy em phải làm sao, theo ý anh?”

 

“Em nói em tha thứ cho anh đi!”

 

Nước mắt Ngà ứa ra, cô thật sự đã im lặng mà đi khỏi cuộc hôn nhân, không nói điều gì. 

 

“Em im lặng, và anh luôn nghĩ rằng em sẽ không bao giờ tha thứ. Chính kiểu nghĩ này ràng buộc anh với em.”

 

Lân đưa tay chạm vào những giọt nước mắt nóng bỏng trên má Ngà. Anh ghì lấy cô, nghe mùi hương tóc cũ cồn cào dục vọng.

 

Họ ân ái trong xe, ngay dưới bóng của hàng bạch đàn ven đường.

 

Khi khởi động máy xe, Ngà nhìn Lân bằng đôi mắt như ngày họ ra tòa.

 

“Sai rồi. Giờ thì mình phải tự tha thứ cho bản thân. Đừng gặp nữa. Đưa em tới khu cư xá cũ là được rồi.”

 

Lân lái xe trong im lặng. Mùi tóc Ngà khiến anh nhớ Mini, con gái anh, phiên bản bé bỏng của Ngà.

Thiết kế: Hồng Nhật - Anh Thư

 

 

Hiện tại.

 

Rino chạy lại ôm lấy Ngà, vòi vĩnh:

 

“Cho con chơi game đua xe đi mẹ!”

 

“Không. Giờ con phải ăn rồi. Ăn xong còn phải ngủ trưa.”

 

“Con sẽ méc ba.”

 

Thằng bé chạy vào phòng, và bắt đầu gọi điện thoại cho bà nội xin được gặp ba.

 

“Bà nội, ba con đâu?”

 

“Ai lại làm Rino của bà không vui rồi?”

 

“Mẹ, là mẹ đó nội!”

 

“Đưa máy cho nội nói chuyện với mẹ con đi!”

 

Sau đó, Ngà phải nghe máy, và nghe thêm điện thoại của Lân.

 

“Em đừng khắt khe với con quá! Lát anh qua đưa Rino đi ăn kem. Em đi luôn không?”

 

“Không. Môi mới xăm, không ăn lạnh được.”

 

Rino là con của Ngà và Lân, kết quả của cuộc ân ái trên xe ngày nọ. 

 

Sau khi biết mình có thai, Ngà bị gọi là người thứ ba, kẻ phá hoại gia can người khác. 

 

Hà từng đến chỗ Ngà, thẳng thắn hỏi cô:

 

“Em dừng hay chị dừng?”

 

“Chị dừng.”

 

“Ừ, phải có một người dừng. Không mệt lắm.”

 

Nói vậy, nhưng người dừng lại là Hà. 

 

Sau cuộc gặp Ngà, cô vợ nhỏ nhắn của Lân nằng nặc đòi anh phải làm giấy đăng ký kết hôn, vì đến lúc đó họ vẫn chỉ là vợ chồng tự công nhận. 

 

Nửa tháng sau, Hà chụp hình mình cầm tờ hôn thú gửi cho Ngà kèm dòng chú thích: “Danh chính ngôn thuận”. Ngà đã thả mười mấy quả tim dưới tin nhắn thay lời chúc mừng. 

 

Hai tháng nữa, thấy Lân báo anh đang chở Hà ra tòa ly hôn, Ngà bỏ việc chạy ngay tới tòa, vừa đến đoạn Hà phát biểu:

 

“Do nhiều khác biệt, nên chúng tôi chắc chắn cần quyết định ly hôn.”

 

Sau ly hôn một năm, Ngà gặp Hà ở nhà mẹ Lân. Hà cười vui nói:

 

“Có kết hôn mới được quyền nói ly hôn. Em lúc nào cũng muốn danh chính ngôn thuận, nhưng chỉ có chị mới cho em được điều đó. Không có câu chuyện của chị xảy ra, em sẽ không bao giờ có được giấy chứng nhận kết hôn!”

 

“Nói gì vậy?”

 

Ngà thấy cô sắp phát điên với đống ngôn ngữ lộn xộn của Hà.

 

“Em phô-tô màu một bản giấy chứng nhận kết hôn, rồi lộng kiếng để ở đầu giường.”

 

“Chi vậy?”

 

“Thấy vui á chị. Giống như một cảnh phim đã đóng xong, làm vậy để biết mình trải qua cái gì rồi.”

 

“Sao em không nhận nuôi một đứa con?”

 

“Không. Ban đầu, lý do để có tụi nó là do em cần tiền thôi.”

 

Lân thành bố đơn thân, làm bạn hữu với Ngà, mẹ đơn thân. Giờ thì họ có thể chạm vào nhau, nhưng đã không còn cảm xúc nhục dục nữa. Thay vào đó, là cảm giác nương tựa, và trách nhiệm.

 

Một hôm, mẹ Lân ốm nặng, phải nhập viện, Lân đi công tác, nên Ngà gọi cho Hà báo tin. Nửa tiếng sau, thấy Hà tới, lo lắng hỏi:

 

“Mẹ sao rồi?”

 

“Đang cấp cứu.”

 

Hà đợi nửa tiếng vẫn chưa có thấy bác sĩ ra báo, nên đi rửa mặt cho tỉnh. Còn lại một mình trên ghế băng, Ngà thiu thiu ngủ. Vài phút sau, có tiếng chuông báo cuộc gọi, Ngà mở mắt nhìn quanh, thấy điện thoại Hà bỏ quên cạnh túi đồ thì vội cầm lên.

 

Người gọi là Lân, nhưng hình đại diện lại là tấm hình Ngà từng gửi cho Lân, đêm anh bỏ cô một mình với tất cả chăn nệm trong nhà. Tấm hình có dòng chú thích: “Nấm mồ của em!”

 

Ừ, Ngà nhìn hình, tỉnh ngộ. Cô đang có một nấm mồ, Hà đang có một nấm mồ, mẹ Lân đang có một nấm mồ. Cả Lân, nấm mồ của anh cũng đã được đắp, từ nhiều năm trước. Những nấm mồ tạo nên từ biết bao cổ hủ và cố chấp, đã kiên cố, bất lực, bất chấp thời gian.

Thiết kế: Hồng Nhật - Anh Thư

Đôi khi, chúng ta là những biên kịch bất tài, càng muốn viết kịch bản cuộc đời sao cho rực rỡ, lại càng bế tắc, vì cưu mang quá nhiều hy vọng.

 

“Ngày mai, mình sẽ lộng kiến tấm hình này, để ở phòng làm việc.”

 

Ngà biết, ngu vậy đủ rồi.

Add new comment

Plain text

  • No HTML tags allowed.
  • Lines and paragraphs break automatically.
  • Web page addresses and email addresses turn into links automatically.
CAPTCHA
This question is for testing whether or not you are a human visitor and to prevent automated spam submissions.